Người mẹ của Thomas Edison
08/04/2017Giá trị cuộc sống
12/04/2017Có lẽ đã 20 năm kể từ khi em trai tôi, Patrick lập gia đình. Ngắm nhìn album cưới của em tôi, tôi ngỡ như mới ngày hôm qua.
“Em luôn thích cái áo đầm màu xanh chị mặc”, Melissa, vợ của Patrick nói đang khi chỉ vào tấm hình của tôi trong album.
“Tấm này là hình mẹ với em đang khiêu vũ”, Patrick nói khi lật album.
“Chị ước gì cha có mặt ở đây”, tôi nói.
“Chị có biết ai khiến em nghĩ ngợi nhiều nhất không chị?” Patrick nói. “Đó là Winnie và Fred. Chị còn nhớ họ không?”
“Sao chị quên được!” tôi nói.
Mấy năm qua, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau nhưng khi nghe tên của họ tôi nhớ lại mùa xuân năm 1983. Lúc ấy cha tôi bị chẩn đoán ung thư phổi thời kỳ cuối. Cha sống với mẹ. Mẹ chăm sóc cho cha tại nhà nhờ có sự giúp đỡ của y tá tư. Nhờ vậy cha có thể vui sống những ngày còn lại. Bệnh viện còn hỗ trợ cha giường đặc biệt để cha có thể nói chuyện, đọc sách hoặc chơi bài giải trí.
Những ngày cha khỏe, cha có thể chơi đàn organ. Cha vốn là nhạc công chuyên nghiệp chưa từng rời chiếc đàn Hammond B3 bao giờ.
Tháng 6 năm đó, tôi thăm cha. Chúng tôi nói chuyện về đám cưới sắp tới của Patrick và cha mong muốn đám cưới vẫn diễn ra như kế hoạch. Trước khi về, cha trao cho tôi tấm chi phiếu để mua váy mới. “Hãy mua lấy cái đẹp nhất nhé con”, ông ần cần dặn dò khi trao nó cho tôi.
Giọng ông nghe yếu đi thấy rõ.
Cha muốn tôi tập trung giúp Patrick và Melissa nhưng tất cả những gì tôi muốn làm là làm cho cha. Tôi đang mất cha từng ngày: ánh mắt tinh anh, giọng hát truyền cảm, tiếng cười ấm áp.
Tôi chọn một cái áo đầm màu xanh bằng lụa và đưa tới cho cha xem. Trên giường bệnh, ông ra dấu hài lòng, “con trông thật tuyệt, con gái ạ”. Đúng lúc đó, chuông cửa reo. Khi tôi ra mở cửa thì có hai người đang đứng trên thềm nhà.
“Tôi là Winnie”, người phụ nữ tự giới thiệu. Bà cười tự nhiên và thân thiện. “Còn đây là chồng tôi, Fred. Chúng tôi mới chuyển đến đây.”
Tôi bắt tay hai người. “Chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc và muốn gặp người đã dạo khúc đàn đó.” Fred nói.
Tôi giới thiệu mẹ và cha với họ. Winnie khen cha đàn hay. Tôi thấy vẻ cha có vẻ rất vui.
Khi tôi về, họ vẫn ở lại nói chuyện với cha về âm nhạc. Họ có vẻ không mấy khó khăn khi nghe được những gì cha tôi thì thào vì giọng cha rất yếu.
Patrick, Melissa và tôi nhận ra Winnie rất hay ghé nhà cha tôi. Đôi khi Winnie đi cùng với Fred, đôi khi bà đi một mình. “Cha của cháu kể cho dì nghe về nghề nghiệp cháu đang làm. Thật tuyệt vời”, Winnie cho tôi biết khi tôi ghé thăm cha một buổi chiều. Cha đôi khi cũng đàn cho Winnie những bài bà yêu cầu.
Vài ngày sau, mẹ tôi kể Winnie thích chơi đánh bài như cha. Mọi người rất vui vẻ khi nói chuyện. Cha tôi vui và khỏe hẳn ra. Mắt cha trông tinh anh như trước. Mẹ tôi nói: “WInnie là y tá đấy.”
“Rõ ràng là thế vì Winnie giúp cha khỏe hơn trước”, tôi đáp.
Một tối nọ, tôi theo Winnie về nơi họ ở. “Cháu không nghĩ là cha sẽ cười tươi như trước đây”, tôi nói.
“Cười là liều thuốc chữa trị tốt nhất đấy cháu ạ”, Winnie đáp.
“Nhưng có những lúc không dễ gì cười nổi”, tôi nói rất nhỏ.
Winnie bóp nhẹ vai tôi, nói “Dì biết chứ như cha cháu, sự hài hước đã giúp linh hồn ông ấy khỏe mạnh ngay cả trong những thời khắc tối tăm nhất. Hãy luôn tìm ra điều gì đó để cười, dù có mang chính bản thân ta ra làm trò cháu ạ.”
“Con sẽ cố gắng!”, tôi hứa với Winnie.
Winnie ôm lấy tôi trước cửa nhà bà và nói: “Dì muốn mời cháu vào trong nhưng nhà cửa còn lộn xộn. Đồ đạc còn chưa chuyển tới cháu ạ”.
“Dì vẫn chưa chuyển đồ đạc đến đây sao?”, tôi hỏi. “Thế thì khó khăn cho chú dì rồi”.
“Chúng đang trên đường vận chuyển. Chả có gì phải vội”, Winnie cười nói.
Tôi chào Winnie về và nhận ra cách bà luôn làm cho từng thành viên gia đình của chúng tôi vui vẻ. Tôi háo hức bàn với Patrick về lễ cưới, “Có lẽ cha sẽ có thể tham dự lễ cưới của em đấy”, tôi nói với Patrick.
Nhưng điều đó không xảy ra. Cha qua đời tại nhà bên cạnh người thân và bạn bè. Sau đám tang, chúng tôi ngồi lại bên nhau. Chiếc giường cha nằm giờ trống không.
“Winnie và Fred đã sắp xếp mọi sự. Họ thật dễ thương, phải không ạ?” Melissa nói.
“Họ chính là một phép lạ”, Patrick tiếp lời. “Nhiều đêm Winnie ở bên cạnh cha để mẹ nghỉ ngơi.”
Đám cưới của Patrick diễn ra đúng như kế hoạch cha đã bàn. Tôi mặc chiếc váy màu xanh. Tôi chợt nhớ lời khen của cha, “con trông thật tuyệt, con gái ạ”.
Tôi nhớ cha rất nhiều. Tôi cũng nhớ lời Winnie dạy tôi luôn tìm điều gì đó để cười.
Vài ngày sau khi đám cưới của Patrick, tôi ghé thăm mẹ, không quên mua hoa tặng cho Winnie. “Cho dù đồ đạc của Winnie chưa tới, nhưng một bó hoa tặng chắc không sao đâu, đúng không mẹ?”, tôi nói với mẹ tôi.
Tôi đến nhà Winnie, gõ cửa. “Dì Winnie ơi, cháu nè. Dì có nhà không?”
Không có ai trả lời. Tôi đoán cả hai đi ra ngoài. Tôi chợt nhận ra bảng hiệu nhỏ, ghi “Cho Thuê Nhà”. Chả lẽ nào Winnie và Fred đã chuyển đi nơi khác chăng? Lần trước về cùng Winnie, tôi đã không chú ý đến bảng hiệu này.
Tôi đến địa chỉ cho thuê nhà để hỏi thăm. “Có phải hai ông bà Winnie và Fred đã chuyển đi nơi khác đúng không ạ?”, tôi hỏi anh chàng giám đốc. “Winnie và Fred? Tôi chưa từng biết ai có tên đó cả. Nhà đó không có ai thuê ít nhất từ hai tháng qua. Chẳng có ai ở”.
Và 20 năm sau, khi nhìn lại album cưới của Patrick, chúng tôi tự hỏi bí mật về Winnie và Fred là gì. Chúng tôi chưa từng gặp lại hay nghe nói gì về họ kể từ ngày đó.
Lạ lùng, trong album cưới của Patrick không hề có tấm ảnh nào của họ. Cứ như thể họ chưa từng tồn tại.
“Họ là những thiên thần”, Patrick nói. “Họ đến để giúp cha và mỗi người chúng ta trong thời khắc khó khăn”.
Phải vậy không? Tôi không biết. Nhưng tôi biết chắc họ dạy cho chúng tôi về nụ cười quan trọng ra sao trong cuộc sống.
Hoàng Nguyễn lược dịch