Hồi kết cuộc hôn nhân 40 năm

Thư gửi tuổi 24 của tôi
01/12/2017
Mỗi khi tuyệt vọng, chán chường, bạn hãy xem lại video clip này
16/03/2018
Thư gửi tuổi 24 của tôi
01/12/2017
Mỗi khi tuyệt vọng, chán chường, bạn hãy xem lại video clip này
16/03/2018

Một ngày nọ, có đôi vợ chồng già ước khoảng 70 tuổi bước vào văn phòng uật sư. Họ đến để nộp đơn li dị sau 40 năm chung sống.

Cả hai đều chịu đựng lẫn nhau, cãi vã nhau trong suốt 40 năm chung sống. Tuy nhiên, vì con cái nên họ phải chịu đựng. Giờ thì con cái đã trưởng thành, có gia đình riêng. Hai vợ chồng già chẳng còn phải lo lắng sự ly dị của họ có thể ảnh hưởng đến con cái. Cả hai đều muốn tự do sống cho riêng mình sau chừng ấy năm dường như không hạnh phúc.

Vị luật sư không hiểu nổi tại sao sau 40 năm họ lại muốn ly dị.

Bà lão đưa tay ký đơn, miệng không quên bảo ông lão: “Tôi thực sự yêu ông. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi xin lỗi!”

Ông lão đáp: “Không sao. Tôi hiểu mà.”

Nghe được những điều này, ông luật sư đề nghị một bữa ăn tối chung với cả hai. Bà lão đồng ý, “tại sao không? dù ly dị, chúng ta vẫn có thể là bạn mà.”

Bữa ăn tối là cả sự im lặng khủng khiếp. Không ai nói với ai điều gì cho đến khi món đầu tiên dọn ra. Đó là món gà nướng. Ngay lập tức, ông lão trao cho bà lão miếng đùi gà, “Bà ăn đi. Món ưa thích của bà mà!”

Nhìn thấy cử chỉ này, ông luật sư hiểu cơ hội cứu vãn cuộc hôn nhân vẫn còn.

Tuy nhiên, bà lão đáp lời ông lão: “Đó là vấn đề. Ông luôn nghĩ cho ông và không bao giờ nghĩ xem tôi cảm nhận ra sao. Ông không biết là tôi ghét đùi ga sao?”

Có vẻ như 40 năm qua, cả hai biết rất ít về sở thích của nhau.

Đêm đó, cả hai ông bà đều không ngủ được. Trằn trọc và khó chịu. Ông lão biết ông vẫn còn yêu thương bà. Ông vẫn muốn được sống cùng bà. Ông muốn nói ông vẫn yêu bà.

Bật dậy, ông lão nhấc điện thoại, bấm số gọi cho bà. Điện thoại đổ liên hồi nhưng bà không nhấc máy.

Nghe chuông đổ, bà quyết định không nghe dù lòng bà vẫn yêu ông. Bà thầm nghĩ, “biết nói gì giờ. Sau chừng ấy năm chung sống ông chả biết gì về sở thích của bà.” Nghĩ thế, bà quyết định rút dây điện thoại.

Có một điều bà không biết rằng ông bị bệnh tim.

Sáng hôm sau, bà nhận được tin ông qua đời đêm qua. Bà chạy vội đến căn hộ của ông và nhìn thấy ông nằm sóng xoài trên nền đất trong tay vẫn cầm chiếc điện thoại.

Trong di chúc ông để lại, có một lá thư gửi riêng bà. Thư viết:

“Gửi vợ yêu quý!

Khi em đọc thư này, có nghĩa là anh không còn sống cùng với em nữa. GIa sản anh để lại cho riêng chẳng có gì nhiều nhưng anh hi vọng nó giúp anh giữ trọn lời hứa ngày anh lấy em: Đó là luôn chăm sóc em. Anh muốn em hiểu rằng, cho dù anh không còn hiện diện trên thế gian này nữa anh vẫn luôn ở bên em. Anh yêu em.”

Nước mắt bà tuôn ướt lá thư…

Hoàng Nguyễn chuyển ngữ

Admin
Nơi chia sẻ những bài viết hay từ các trang báo nước ngoài, được lược dịch nhằm đem lại cho độc giả Việt nguồn cảm hứng sống cao thượng, sống nhân nghĩa. Đó là tôn chỉ của blog này. Trân trọng, Hoàng Nguyễn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *