Bộ phận nào quan trọng nhất?
18/08/2016Tình yêu và hôn nhân
20/08/2016Lớp 10. Môn tiếng Anh. Kế bên tôi là cô bạn “tri kỷ”. Mái tóc nàng dài, óng mượt như lụa. Tôi thầm ước giá nàng thuộc về tôi. Tôi biết nàng không nhận ra tình cảm tôi dành cho nàng. Sau khi tan học, nàng đến bên tôi để mượn vở để chép bài học hôm qua nàng nghỉ. Tôi trao nàng ân cần.
Nàng nói “cám ơn” và hôn nhẹ trên má tôi. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn tri kỷ của nàng. Rằng tôi yêu nàng. Nhưng tôi quá e thẹn. Tôi không hiểu nổi mình tại sao lại như thế.
Lớp 11. Chuông điện thoại đổ. Đầu dây bên kia là tiếng nàng thổn thức. Nàng vừa khóc vừa kể cho tôi về mối tình đầu làm tim nàng tan vỡ. Nàng hỏi tôi có thể đến chơi với nàng được không vì nàng sợ cảm giác cô đơn. Tôi nhận lời. Tôi ngồi thật gần bên nàng trên ghế sofa. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, tôi thầm ước nàng thuộc về tôi. Sau hai giờ, ngồi xem phim cùng nàng. Tôi về nhà.
Nàng nhìn tôi, nói “cám ơn, và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn tri kỷ của nàng. Rằng tôi yêu nàng. Nhưng tôi quá e thẹn. Tôi không hiểu nổi mình tại sao lại như thế.
Năm thứ hai đại học. Nàng đến tìm tôi và nói, “Hẹn hò là thứ điên rồ”. Tôi vẫn chưa hẹn hò với ai. Nhớ năm học lớp 7, chúng tôi hứa với nhau, chúng tôi sẽ là bạn tốt nếu cả hai không hẹn hò với ai.
Chúng tôi đã giữ đúng lời hứa. Đêm đó, khi đứng trước cửa nhà nàng, nàng nhìn tôi bằng đôi mắt thuỷ tinh và tôi nhìn nàng bằng niềm ao ước thầm kín.
Nàng mở lời: “Cám ơn anh vì anh đã cho em khoảng thời gian tuyệt vời!” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn tri kỷ của nàng. Rằng tôi yêu nàng. Nhưng tôi quá e thẹn. Tôi không hiểu nổi mình tại sao lại như thế.
Tốt nghiệp đại học. Tôi say khướt trong tiệc tốt nghiệp, nhìn nàng như đang bay bồng bềnh bằng đôi cánh thiên thần. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn tri kỷ của nàng. Rằng tôi yêu nàng.
Mọi người ra về hết. Nàng đến bên tôi. Nàng bật khóc khi tôi ôm hôn chúc mừng nàng. Rồi nàng nghiêng đầu, thầm thì bên tai tôi, “anh là người bạn tốt nhất cuộc đời em. Cám ơn anh” và nàng hôn lên má tôi. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn tri kỷ của nàng. Rằng tôi yêu nàng. Nhưng tôi quá e thẹn. Tôi không hiểu nổi mình tại sao lại như thế.
Đám cưới. Tôi ngồi bần thần trong nhà thờ. Kế bên tôi là nàng, người bạn tri kỷ của tôi. Hôm nay nàng kết hôn với một người-đàn-ông-không-phải-là-tôi. Sau khi tan lễ, trước khi rời đi cùng chồng, nàng đến bên tôi, thì thầm, “anh đã đến!”
Rồi nàng cám ơn tôi và hôn nhẹ lên má tôi. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn tri kỷ của nàng. Rằng tôi yêu nàng. Nhưng tôi quá e thẹn. Tôi không hiểu nổi mình tại sao lại như thế.
Đám ma. Nhiều năm trôi qua. Trước mặt tôi, trong quan tài, là gương mặt cô gái từng là bạn “tri kỷ” của tôi. Người nhà của nàng trao tôi cuốn lưu bút của nàng. Một đoạn trong lưu bút viết:
“Tôi nhìn chăm chú vào mắt chàng, thầm ước chàng thuộc về tôi. Nhưng tôi biết chàng không biết tình cảm tôi dành cho chàng. Tôi muốn nói cho anh ấy biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn tri kỷ của chàng. Rằng tôi yêu chàng. Nhưng tôi quá e thẹn. Tôi không hiểu mình tại sao như thế. Tôi ước chàng đến bên tôi và nói, chàng yêu tôi.”
… Ước gì, tôi đã nói ra điều tôi cần nói.
Hoàng Nguyễn lược dịch