Hãy bế em ra phòng mỗi sáng
26/07/2016Bộ lọc tin đồn
30/07/2016Đó là buổi sáng bận rộn. Khoảng 8:30 sáng. Một cụ ông ăn mặc chinh tề ghé bệnh viện. Cụ đến để chỉ khâu trên ngón tay cái. Cụ nói cụ đang vội vì có cuộc hẹn lúc 9:00 sáng. Ưu tiên cụ, tôi khám cho cụ trước.
Sau khi xem xét vết mổ, tôi thấy vết mổ đã lành và yêu cầu y tá đem dụng cụ y khoa đến để lấy chỉ khâu cho cụ. Trong khi thao tác, tôi để ý cụ luôn nhìn đồng hồ. Tôi gợi chuyện hỏi, cụ hẹn với ai à. Cụ đáp, cụ cần đến viện dưỡng lão để ăn sáng với vợ cụ. Cụ bà bị chứng bệnh Alzheimer từ lâu.
Tôi hỏi thêm, vậy cụ bà có lo lắng nếu cụ đến trễ không. Cụ trả lời, ồ không, bà ấy đâu còn nhận ra tôi là ai đã năm năm rồi. Tôi ngạc nhiên, hỏi cụ, “Cụ vẫn đến viện dưỡng lão để ăn sáng với cụ bà mỗi sáng mặc dù cụ bà không nhận ra cụ sao?”
Cụ mỉm cười đáp, “Mặc dù bà ấy không nhận ra tôi, nhưng tôi vẫn nhận ra bà ấy là vợ tôi”.
Hoàng Nguyễn lược dịch