Tại sao tôi phải buồn?
12/08/2016Điều phụ nữ thực sự muốn là gì?
15/08/2016Chuyện kể, có hai người bạn cùng đi bộ vượt qua sa mạc. Đôi khi trên hành trình, họ tranh luận với nhau to tiếng. Một người bạn giơ tay tát vào mặt người bạn kia.
Người bạn bị tát, tuy rất đau, nhưng không nói lời nào, cúi xuống viết trên cát, “Hôm nay người bạn thân nhất của tôi tát vào mặt tôi”.
Họ tiếp tục bước đi cho đến khi tìm thấy một ốc đảo. Cả hai quyết định tắm cho mát. Người bạn bị tát bị sa vào bùn và bắt đầu chìm. Nhưng người bạn kia đã kịp thời cứu anh. Sau khi hồi phục, anh viết trên đá, “Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu mạng tôi”.
Người bạn kia thấy vậy, hỏi: “Tại sao khi tôi làm anh đau, anh viết trên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?” Người bạn bị tát trả lời, “Khi có người làm chúng ta đau, chúng nên viết trên cát, để cơn-gió-tha-thứ cuốn đi. Nhưng khi ai đó làm điều tốt đẹp cho chúng ta, chúng ta phải khắc ghi trên đá, để không có ngọn gió nào có thể bôi xoá”.
Hoàng Nguyễn lược dịch